Chia sẽ về người phụ nữ mà em yêu thương

Phụ nữ là một nửa của thế giới, đóa hoa góp phần làm cuộc sống thêm muôn màu muôn vẻ, thêm đáng yêu, đáng sống hơn. Bởi vậy, chúng ta cần biết nâng niu, trân trọng, yêu thương và chia sẻ với phụ nữ nhiều hơn.

Yêu thương ở đây không phải chỉ là nhận yêu thương từ người khác giới. Trước hết, phụ nữ phải biết yêu thương chính bản thân mình, trân trọng từng giá trị trong con người mình, hãy thôi tự ti, chịu đựng, tự làm khổ chính mình vì những điều vụn vặt. Nếu như phụ nữ thời xưa chỉ biết hy sinh hết lòng vì chồng, con, thường chịu những thiệt thòi về bản thân thì trong cuộc sống hiện đại, phụ nữ phải biết yêu thương, ưu tiên chăm sóc mình nhiều hơn. Vì, mình hạnh phúc thì mới có thể mang đến hạnh phúc cho người khác. 

Với phụ nữ, dù ở giai đoạn nào, thời kỳ nào cũng khao khát được yêu thương, chở che và chia sẻ. Đó là nhu cầu không thể thiếu trong đời sống tinh thần của mỗi cô gái. Thế nhưng, nhu cầu này cũng chuyển biến theo thời gian. Trước đây, phụ nữ chỉ cần người chồng có trách nhiệm, có thể gánh trọng trách gia đình, nuôi vợ con, chung thủy thì phụ nữ ngày nay cần sự quan tâm, chia sẻ, đồng cảm của một người bên cạnh để chung vai gánh vác gia đình, lắng nghe, thấu hiểu, chứ không đơn thuần là làm tròn trách nhiệm.

Quan niệm “chồng chúa vợ tôi” đã không còn phù hợp trong xã hội hiện đại. Cũng như những “đấng mày râu”, phụ nữ ngày nay tích cực tham gia công tác xã hội và thành công. Nhiều phụ nữ được biểu dương giỏi việc nước, đảm việc nhà. Nhưng, để chạm đến những “trái ngọt” ấy, phụ nữ rất cần một người bên cạnh biết sẻ chia, quan tâm và tạo mọi điều kiện thuận lợi trong cuộc sống. Sự quan tâm đó đôi khi chỉ cần những điều giản đơn nhưng cũng đủ ấm áp và đong đầy yêu thương. Một lời quan tâm nhau sau một ngày làm việc vất vả, một câu động viên trong lúc khó khăn,… cũng là động lực để phụ nữ mạnh mẽ vượt qua. Đó cũng có thể là một lời chúc, một món quà, một đóa hoa,… trao tặng từ những người thân thương đã mang đến niềm hạnh phúc đơn sơ cho phụ nữ. Phụ nữ dù có mạnh mẽ đến mấy thì vẫn cần một bờ vai vững chãi để san sẻ những buồn, vui trong cuộc sống.

Kỳ thực, yêu thương chính là liều thuốc sức mạnh giúp phụ nữ có thể vượt qua những sóng gió một cách dễ dàng; tiếp thêm động lực để họ không ngừng cố gắng, hoàn thiện bản thân; xoa dịu những tổn thương trong tâm hồn và làm lu mờ cả những hờn ghen, đố kỵ, ẩn ức trong lòng. Vì thế, những người đàn ông hãy yêu thương phụ nữ nhiều hơn, vì họ xứng đáng được yêu thương. 
Riêng phụ nữ cần phải nỗ lực khẳng định vai trò, vị trí của mình trong cuộc sống, vừa biết làm tốt công tác xã hội, vừa đảm đang việc nhà. Như vậy, mình mới xứng đáng được yêu thương, trân trọng.

Sự yêu thương, gắn kết, sẻ chia giữa “hai nửa” tạo nên một gia đình hạnh phúc - tế bào lành mạnh của xã hội./.

Thanh Tuyền

Hướng dẫn

“Những ngôi sao thức ngoài kia

Chẳng bằng mẹ đã thức vì chúng con”

Câu thơ này vốn đã rất quen thuộc đối với mỗi học sinh chúng ta nhưng nó ẩn chứa một ý nghĩa mà không phải ai cũng thực sự hiểu. Mỗi khi đọc câu thơ này, vô vàn những cảm xúc lại dâng trào trong lòng em. Điều dậy lên trong long trước tiên là Mẹ. Em nghĩ tới mẹ, nghĩ tới công lao to lớn của mẹ – người mà suốt cả cuộc đời vì con phải thức khuya dậy sớm chịu cực chịu khổ, ăn đắng nuốt cay, đi sớm về khuya, buôn tảo bán tần để làm ra miếng cơm manh áo cho con khôn lớn lên người….

Viết về mẹ là chủ đề đã không còn xa lạ nữa, những mỗi lần viết, trong lòng em lại là một dòng cảm xúc khác nhau. Nhân dịp 20/10 ngày phụ nữ Việt Nam này, em xin được viết những dòng cảm xúc từ sâu thẳm trong trái tim mình gửi tới người mẹ kính yêu của em!

Mẹ em không phải là một người có ngoại hình đẹp! Mẹ không đẹp như hoa hậu, không có làn da trắng sứ mịn màng… Nhưng với em mẹ rất đẹp ở tâm hồn, ở cuộc đời nhiều hy sinh lặng lẽ… Ở mẹ có một tình thương bao la đối với gia đình. Đôi mắt mẹ hiền từ lắm. Đôi mắt ấy luôn luôn sáng lên ánh nhìn của một tình thương bao la đối với em. Mỗi khi nhìn sâu vào đôi mắt ấy, em thấy được bao nỗi vất vả, tần tảo của mẹ. Những nếp nhăn quanh viền mắt là minh chứng cho điều đó. Rằng mẹ đã yêu thương em và chị gái em như thế nào. Mẹ đã lo lắng cho chúng em ra sao, đã phải vất vả làm lụng như thế nào để chị em em được như ngày hôm nay. Rồi những điều ấy ngày càng thể hiện rõ trên đôi tay mẹ. Đôi bàn tay mẹ nhiều những vết chai sần, đen sạm, bỏng rộp khiến em nhìn cũng phải xót thương… Nhưng chính đôi bàn tay gầy guộc xương xẩu ấy đã nuôi nấng chúng em bao năm nay, để giờ chị vào đại học, em cũng tự hào 8 năm qua vẫn luôn “không đến nỗi tệ”. Người mẹ nào cũng luôn mong con mình được sống mạnh khỏe, vui đến trường và học tập để mau khôn lớn… Mẹ cũng vậy, mẹ đã làm mọi điều để em được hạnh phúc.

Mười ba năm em lớn lên là mười ba năm mẹ già đi một tuổi. Và thêm những vết chân chim xuất hiện trên khuôn mặt mẹ, là cộng thêm bao nỗi lo lắng, vất vả mà mẹ phải trải qua. Vậy mà mẹ vẫn luôn mạnh mẽ trong cuộc sống, vẫn luôn chăm sóc đầy đủ để em được bằng chúng bằng bạn, vẫn luôn đáp ứng đủ nhu cầu học tập của em không một tiếng thở dài than vắn. Em biết nhiều lúc mẹ mệt mỏi, nhưng mẹ vẫn chỉ luôn giữ nó trong mình mà không nói với bố hay các con. Bởi vì mẹ rất thương chúng em, mẹ không muốn người bên cạnh phải lo lắng cho mình. Mẹ bảo em cứ tập trung vào học tập, tất cả cứ để mẹ lo. Nghe câu nói đó, em thấy thương mẹ biết bao nhưng lại chẳng biết phải làm gì. Mẹ lo cho em tất cả mọi thứ từ cái nhỏ đến cái lớn,biết bao thứ trên đời. Mẹ làm hết mọi việc để dành tất thời gian cho em tập trung vào việc học. Em rất thương mẹ nhưng em lại không đủ can đảm để nói với mẹ rằng em thương mẹ, em yêu mẹ như thế nào. Em biết, để đáp lại tình yêu thương vô bờ bến của mẹ duy nhất chỉ có thể là những kết quả học tập tốt. Nhưng ngay cả học tập đôi lúc em cũng làm mẹ buồn thì thực sự mẹ buồn và thất vọng lắm vì em lắm. Ôi mẹ ơi! Con xin lỗi mẹ nhiều!

… Muốn ôm mẹ thật chặt nhưng vì e ngại mình đã lớn sợ mẹ lại bảo yếu đuối, nhõng nhẽo con nít nên nhiều lúc em đã ước giá như mình bé lại để có thể sà vào lòng mẹ, để được mẹ đưa vòng tay yêu thương ấm áp mà vuốt ve, mãi gãi sống lưng cho(như chú bé Hồng từng nghĩ).

Mẹ ơi! Con cảm thấy mình thật hạnh phúc vì con có một người mẹ tuyệt vời,vì có mẹ bên cạnh. Thật không hạnh phúc nào bằng được sống trong vòng tay yêu thương của bố mẹ. Bây giờ tuy con chưa lớn hẳn nhưng có lẽ con cũng đã đủ lớn để hiểu rằng sự hy sinh của mẹ đối với con là quá lớn, quá cao cả vĩ đại. Bây giờ, tất cả những gì con làm, những suy nghĩ của con cũng đều hướng tới mẹ. Mẹ chính là nguồn động lực để con khôn lớn, để con trưởng thành. Mẹ chính là người bạn hiểu con nhất, người yêu con nhất. Con tự hào vì con là con mẹ. Con đã, đang và sẽ mãi luôn yêu mẹ hơn tất cả thứ gì trên đời này, con cầu mong mẹ luôn mạnh khỏe, vui vẻ!

BÀI DỰ THI ĐẠT GIẢI NHẤT

*********

Chị gái cả - người anh hùng của lòng tôi

Mỗi người chúng ta, ai cũng có một người mẹ. Họ là những người mang nặng, đẻ đau chín tháng mười ngày, chăm sóc chúng ta từ khi còn bé đến lúc chúng ta lớn lên, trưởng thành, họ vẫn luôn là bờ vai, là nguồn động viên cho ta khi ta vấp ngã. Tôi không như bao đứa trẻ khác, tôi là một đứa trẻ mồ côi. Và chị gái tôi – người mà tôi yêu thương nhất đã thay mẹ chăm sóc tôi cho đến tận bây giờ.

Chị gái tôi tên là Thắm, năm nay đã 30 nồi bánh chưng rồi. Nhưng chưa bao giờ nói mình 30 tuổi cả, chị nói: “Chị Thắm mới 29 tuổi thôi”. Chị tôi rất hay cười, người lạ chắc hẳn sẽ không biết, đằng sau nụ cười ấy, lại ẩn chứa một tuổi thơ bất hạnh và sự mạnh mẽ vươn lên của người phụ nữ mà tôi yêu thương nhất.

Chị ấy sinh ra không giống ba anh chị em tôi, cạnh bên một nữa khuôn mặt xinh đẹp kia là một nửa khuôn mặt biến dạng không như bình thường, chị bảo là do lúc mang thai chị, mẹ tôi vô tình bị ảnh hưởng bởi thuốc bảo vệ thực vật cho nên khi sinh ra không lành lặn, chị vẫn cười. Khi lớn lên, cắp sách đến trường, chị ấy không thể tránh khỏi những ánh mắt xa lánh, miệt thị từ bạn bè, họ chê bai, dè bĩu lên khuôn mặt ấy. Mặc kệ những lời chê bai đó, chị tôi nổ lực học tập, đạt nhiều thành tích cao, chị ấy học giỏi lắm. Nhiều thầy cô khi đã dạy chị ấy thường nói tôi không học giỏi bằng chị, tôi cũng cảm thấy có đôi chút xấu hổ, nhưng tôi cũng rất tự hào về chị gái của tôi.

Bất hạnh trong cuộc đời của chị Thắm, của gia đình tôi vẫn chưa dừng lại, mà vẫn tiếp tục, phá vỡ không khí hạnh phúc. Ba của tồi đã qua đời sau một cơn bạo bệnh. Mẹ và chị gái hằng ngày làm việc vất vả để mưu sinh, kiếm ăn, đồng thời muốn chúng tôi ăn học nên người.

Ông trời trêu ngươi, mẹ của tôi làm việc quá lao lực, đâm bệnh, một căn bệnh không thể chữa trị: ung thư phổi. Căn bệnh đó đã hành hạ mẹ tôi từ tháng này qa tháng nọ, qua từng lần hóa trị, xạ trị, mái tóc xuân xanh ngày nào đã rụng dần rụng dần. Và cuối cùng mẹ tôi đã ra đi không bao giờ trở lại.

Thế mẹ, thay cha, chị tôi chăm sóc ba đứa em của mình, chị tôi là một người tham công tiếc việc, chị làm việc lao lực tại thành phố Hồ Chí Minh một mình, ốm đau cũng một mình cam chịu, không nói với ai. Chị luôn bảo là phải học thật giỏi, thật ngoan, rằng chúng tôi đã là những người sung sướng nhất, không như mẹ tôi, bà chưa tận hưởng một ngày thật sự là hạnh phúc. Chị rất thương tôi, bằng một tình cảm chan chứa, một tấm lòng bao la, rộng lớn.

Chị tôi chưa lấy chồng, có nhiều người ngỏ lời nhưng chị tôi đều thẳng thừng từ chối, chắc có lẻ là chị thấy chúng tôi chưa thực sự trưởng thành, đủ để làm chị ấy yên tâm để tìm kiếm hạnh phúc trong một gia đình mới.

Nếu bây giờ có một điều ước, tôi thật lòng mong rằng sẽ có một phép màu diệu kì nào đó biến khuôn mặt của chị tôi trở nên xinh đẹp. Hay đơn giản hơn, tôi muốn chị ấy sẽ mãi mãi vui vẻ, luôn nở nụ cười trên môi và sống những ngày hạnh phúc.

Lời cuối cùng, chẳng có gì hơn, nhân ngày phụ nữ Việt Nam 20 tháng 10, tôi xin chúc các bà, các mẹ, các chị, các cô, các bác,…một lời chúc chân thành, chúc mọi người luôn luôn vui vẻ hạnh phúc và sức khỏe dồi dào.

                                Hải Lăng, ngày 20 tháng 10 năm 2019

                                                                                                                                                                                         Lê Thị Quỳnh Thơ -11B6

=========================================================

BÀI DỰ THI ĐẠT GIẢI NHÌ

*********

Hải Lăng, ngày 17 tháng 10 năm 2019

Mẹ yêu của con!

Có lẽ đây là lần đầu tiên con cầm bút viết lên những dòng tâm sự này để gửi đến mẹ. Thật ra, khi viết, con cũng không biết mình nên viết về cái gì nữa, không phải con không có gì để nói với mẹ mà chỉ là những điều mẹ làm cho con quá nhiều, qua lớn lao khiến chính bản thân con cũng không biết mình nên nói từ đâu, bắt đầu như thế nào.

Dường như chưa một lần trong suốt những năm tháng qua con nói với mẹ rằng “Con yêu mẹ, con thương mẹ”. Con chỉ mặc nhiên đón nhận sự yêu thương, chăm sóc, chiều chuộng của mẹ. Nhưng trong sâu thẳm trái tim con, mẹ là người quan trọng nhất, người con yêu thương nhất, người phụ nữ duy nhất trong trái tim con.

Con biết con là niềm tự hào của mẹ. Con cảm nhận được qua ánh mắt lấp lánh yêu thương của mẹ. Ngay từ nhỏ, con đã được mẹ chăm chút, lo lắng. Ngày 20/10 là ngày mà con tròn 16 tuổi, cũng trở thành một thiếu nữ rồi mẹ nhỉ? Nhưng trong mắt mẹ con vẫn luôn là đứa con gái nhỏ cần đến từng sự chở che, giúp đỡ của mẹ.

Một cô bé bướng bỉnh, ngang ngược, như con đã không ít lần khiến mẹ buồn chỉ vì những lời nói thiếu suy nghĩ và tính tình trẻ con của bản thân. Mẹ luôn muốn tốt cho con, vậy mà con lại ích kỉ chỉ ôm lấy ý kiến riêng của mình, chẳng bao giờ nghe lời mẹ nói. Con sai rồi mẹ ạ, con nên biết sống sao cho đúng với hai tiếng “Công cha – Nghĩa mẹ”.

“Công cha như núi Thái Sơn

Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra

Một lòng thờ mẹ, kính cha

Cho tròn chữ hiếu mới là đạo con.”

Con được sinh ra trong vòng tay dịu dàng, ấm áp của mẹ. Chín tháng cưu mang, mẹ chịu nhiều gian khổ rồi lại chắt chiu từng giọt sữa ngọt ngào để nuôi con khôn lớn. Con lớn lên trong sự dưỡng dục, trong sự yêu thương, lo lắng của mẹ. Quả thật công lao ấy mênh mông vô tận như nước trong nguồn.

Mẹ ơi, mẹ biết con yêu mẹ nhiều lắm không? Mẹ à, 15 năm không dài cũng không ngắn nhưng nó là khoảng thời gian thật đẹp. Đi qua từng năm, từng năm một con lớn hơn, trưởng thành hơn, trở thành một cô gái hoàn thiện hơn qua bàn tay chăm sóc của mẹ. Con hạnh phúc nhiều lắm vì con có một người mẹ luôn tha thứ, bảo ban con khi con vấp ngã và sai lầm trên đường đời. Mẹ dạy con cách sống, lắng nghe con khi con cần. Đôi khi con cũng chạnh lòng vì mẹ so sánh con với “con nhà người ta”, lúc đó con chỉ biết giận hờn vô cớ rồi phát ra những ngôn từ làm tổn thương mẹ mà chẳng biết mẹ so sánh như vậy chỉ để con trưởng thành hơn. Mẹ là người nuôi nấng con, sao mẹ lại hạ thấp con được, mẹ chỉ muốn thúc đẩy con thôi. Con hối hận lắm mẹ ơi, tội lỗi của con thật đáng trách.

“Để đền ơn tạo hóa

Chim biết cất tiếng ca

Cây xanh vì đất mẹ

Đơm sum xuê hoa trái

Ơn mẹ bao năm tháng

Biết lấy gì hiến dâng

Con muốn vén nắng rực

Làm áo mẹ đừng phai

Muốn kéo thời gian lại

Để tóc đừng thêm bạc

Con muốn gom vất vả

Của đời mẹ gian truân

Những ưu phiền vì con”

Hằng ngày mẹ phải lo toan bộn bề công việc trong gia đình, quán xuyến tất cả từ việc nhỏ đến việc lớn trong nhà. Con ngưỡng mộ mẹ rất nhiều, mẹ thật vỹ đại, bao nhiêu công việc mệt nhọc như thế mà mẹ chưa bao giờ than nổi một tiếng. Mai sau lớn lên con cũng sẽ trở thành một người tài giỏi, biết hy sinh cho gia đình và cao thượng như mẹ vậy.

          Có lẽ trong mắt người khác mẹ không hoàn mỹ, không đẹp không tuyệt vời nhưng với con mẹ và gia đình luôn là số một, không gì sánh bằng, là tất cả và luôn là lí do để con cố gắng vươn lên từng ngày, rèn luyện bản thân trở nên tốt đẹp. Từ khi con nhận thức được mọi việc, con biết mẹ của con là người mạnh mẽ, thật không dễ dàng thấy được giọt nước mắt yếu đuối đọng ở khóe mắt mẹ. Dù mệt mỏi, mẹ cũng không bao giờ để lộ ra bên ngoài, lúc nào con cũng chỉ thấy ánh mắt biết cười của mẹ, ánh mắt ấy luôn hướng đến con mà thôi.

          Con biết có lẽ bây giờ con chưa đủ tốt hay thậm chí là rất tệ nhưng mẹ ơi con biết một điều, có thể con đường tương lai phía trước của con sẽ có những rào cản, những cám dỗ, làm con lạc mất phương hướng, nhưng ở phía con đường tương lai ấy luôn có nụ cười, ánh mắt, tình thương yêu của mẹ, nó chính là ánh sáng, là sự thức tỉnh khi con lạc lối, bàn tay mẹ sẽ luôn nắm lấy tay con cho con niềm vui và sức mạnh.

Mẹ dành cả thanh xuân, cả cuộc đời để nuôi nấng, dạy dỗ con nên người. Ngàn lời cảm ơn, vạn lời xin lỗi biết phải nói sao cho vừa. Dòng thời gian cứ lặng lẽ trôi đi, đôi mắt mẹ đã in hằn những vết chân chim.

“Tôi muốn là hạt nắng để đến bên mẹ

Ươm lên sợi tóc để tóc sáng long lánh

Tôi muốn là ngọn gió để đến ôm mẹ

Hôn lên đôi mắt hằn sâu dấu chân chim”

          Con sợ lắm khi nghĩ đến ngày mai, ngày mà mẹ sẽ rời xa con, xa gia đình mãi mãi, con sẽ ở một nơi mà con không thể nhìn thấy mẹ nữa, nỗi sợ hãi bủa vây lấy con không lối thoát khiến con hoang mang. Nếu mẹ đi thì ai sẽ nắm lấy đôi tay nhỏ bé của con, ai sẽ lắng nghe con, dạy con những chân lý của cuộc đời và ai sẽ cho con niềm tin, sức mạnh để tiến về phía trước. Nói đến đây, con thật sự thấy lo lắng và sợ hãi.

“Con dù lớn vẫn là con của mẹ

Đi hết đời lòng mẹ vẫn theo con”

          Mẹ là người bạn cho con cuộc sống này, dạy cho con biết “cuộc sống là gì?”. Kỷ niệm bên mẹ là những hồi ức đẹp đẽ nhất của con, là những trang kỷ niệm theo con đến hết cuộc đời này. Bất kể sau này có xa cách về khoảng cách địa lí nhưng cũng không thể ngăn cản tình thương của mẹ gửi đến con. Tình yêu thương của mẹ vẫn luôn mãi bên con dù cho một ngày nào đó mẹ không còn ở thế gian này nữa.

          Ngày của mẹ, con chỉ biết nguyện cầu cho mẹ thật nhiều hạnh phúc, sức khoẻ, ngập tràn niềm vui. Con mong mẹ có thể bước tiếp cùng con trên suốt chặng đường dài phía trước. Con sẽ không ngừng cố gắng để thực hiện ước mơ, hoài bão của con, để mẹ không phải phiền lòng vì con nữa. Con yêu mẹ nhiều lắm!

Con yêu của mẹ!

Lý Thị Sương – 10A1