Review phim cô gái quàng khăn đỏ

Rae chưa từng nghĩ đến cái chết, dù rằng trong những phút cuối khi bước chân của kẻ săn mồi đang từng bước lại gần, em thực sự cần nghĩ đến nó nhiều hơn… Đôi mắt xanh bước lóe lên một tia tàn khốc, môi nở nụ cười quỷ dị, William động thân rồi hóa thành sói đen… “Bà ơi ???”

Review phim cô gái quàng khăn đỏ
Cô bé quàng khăn đỏ

Tác phẩm

  • Người viết: Trần Cẩm Anh
  • Nguồn page: Arthur Tố Cẩm
  • Nội dung: tình yêu giữa cô bé quàng khăn đỏ và người sói
  • Thể loại: truyện ngắn
  • Kết thúc: OE

_________

Gặp gỡ

Khung cảnh bỗng hay đổi, một người đàn ông trẻ cao lớn vô cùng, đôi mắt xanh như làn nước mùa thu, hắn quả thực đẹp, đẹp như tượng, đẹp đến ngạt thở. Hắc lang William là dòng dõi phân tiểu nhánh của các tiên Nữ Nanhphơ. Vẻ đẹp này đến một cô bé 4 tuổi như Rae cùng cảm nhận được, chỉ là so với bóng dáng người đối diện hắn, hắn hoàn toàn trở nên lu mờ. William đẹp còn giống người, nhưng Derek thì không, đặc biệt sự tàn ác trong đôi mắt hổ phách kia, đủ để làm đối thủ lạnh sống lưng vì run sợ.

“Ta đã cho cậu thời gian rời khỏi Live, và cậu đã hứa không ăn thịt con người”

Derek khẽ khép hờ đôi mắt hoàng ngọc, khóe môi đã lộ ra răng nanh nhọn hoắt, thân thể cao lớn đã gồng ép sát áo đen trên thân thể. Từng bước tiến sát William, nhưng hắn vậy mà không hề nào núng:

” Derek quyền năng, ngươi muốn trở thành một con sói ăn chay sao? Một kẻ nhân hậu như ngươi không xứng trở thành Lang Đế.”William giễu cợt trả lời…

Hắn không thể trở thành lang đế, nhưng có chết cũng sẽ không khuất phục trước Bạch lang Derek. Hôm nay sống chết một phen để kết thúc tất cả thôi.Cả hai đều đã khom lưng quỳ một bên gối nhìn hằm hè vào đối phương như nhìn con mồi bằng sự khát máu.

Mắt khép hờ lại – thời khắc đến rồi – chuyển động xoay tròn dần dà trở nên nhịp nhàng. Giọng nói của hắc lang và bạch lang trầm lạnh cùng nhau vang lên:

“Sau hôm nay…

Sẽ chỉ có một kẻ thống trị Live”

Chỉ sau một khắc tiếng sói tru dài, tất cả còn lại là hình ảnh 2 con sói to lớn đang vật lộn trên tuyết trắng .

______________

Lang đế Derek

Một màu đỏ tràn lan khắp tầm nhìn ánh sáng. Rae không nhớ nổi bất cứ điều gì – mọi chuyện xảy ra quá nhanh và đột ngột. Em không hiểu sao bà ngoại lại trẻ đẹp như thế, tại sao bà lại có đôi mắt xanh, càng không hiểu tại sao bà lại biến thành sói đen khổng lồ rồi nuốt em vào bụng. Chỉ biết giờ khắc này em tràn ngập sự sợ hãi, nỗi sợ len lỏi đến tận xương tủy. Thờ khắc tưởng như hơi thở bị cái dung dịch tanh nồng dìm chết, em nhìn thấy hắn – Bạch lang.

Derek như một thiên sứ đang quỳ trong tuyết lạnh, đôi mắt hoàng ngọc bỗng trở nên ôn nhu. Đôi tay thon dài đẫm máu nhẹ bế em ra khỏi cái xác.

Rae vô lực ôm chặt hắn khóc nức nở, khóc thổn thức như hắn năm đó, khi con người lùa lang tộc rời khỏi live khiến thần lực bị phong ấn, họ giết chết anh trai hắn, chỉ bỏ lại mình hắn bơ vơ trên thế gian này.

Derek nâng tay nhẹ vuốt tóc cô bé nhỏ nhắn, nói lời mà trước khi từ biệt anh trai đã nhắn hắn:

-“Đừng sợ, anh ở đây rồi…”

Trong khu rừng dài tít tắp màu tuyết trắng xóa, chỉ còn lại bước chân vững trãi và nhịp thở đều đều. Giọt máu chảy từng hạt nặng trĩu từ cái xác Sói trên vai trải thảm hoa đỏ đầy hình dạng trên nền tuyết. Rae ngồi ngoan ngoãn trên tay Derek, như chú chim nhỏ đậu trên cành cây cổ thụ, nam cao lớn nữ thoát tục, khung cảnh đẹp biết bao. Đôi khi em lại đong đưa đôi chân nhỏ rồi dựa cả vào ngực hắn tận hưởng hơi thở đều đều rồi cất tiếng hát khe khẽ.

Derek bỗng sững lại, cảm thấy sao mình chậm quá, nhanh lên một tí. Thế là hắn ôm chặt Rae trong tay, lao như bay với tốc độ không tưởng về phía trước, tưởng chừng chỉ cần lao với tốc độ thế này mà chệch đi so với đường 1cm – cũng đủ để ta đâm vào cây mà biến thành cái bánh xoắn dẻo.Rae sợ đến nỗi không hét nổi nữa, tóc em bay ngược về phía sau và em phải cố dùng sức lực giữ nó lại vì sợ nó sẽ bay vào mặt Derek.

” Em không nên tới đây” – bên tai Rae vang lên một giọng trầm thấp.

Cô bé ngửng đầu, gương mặt đẹp nhưng vạn phần lãnh khốc . Hắn không hề có ý giảm tốc độ, ngược lại càng chạy càng nhanh:

“Em không biết đây là đâu.”

“Live” – Derek trả lời, dù sao Rae cũng chỉ là một đứa trẻ, nó sẽ nhớ được bao lâu?

Chẳng cần thiết để cô bé uống nước sông Quên, nói ra cũng chẳng sao cả. Hắn khẽ cúi đầu, Rae liền ré lên vì sợ hắn đâm vào cây, cô bé trả lời:

“Mẹ em nói Thế giới thần tiên đều rất đẹp…”

“Con người các em chỉ toàn kẻ giả dối. Ít nhất là những người đã trưởng thành” – Derek đột nhiên mỉm cười nhìn em

“Chứ không phải một cái kẹo vừa đủ sói nuốt chửng như em.”

“Anh nhìn đường đi chứ!”…

Lời hứa

Derek đặt Rae trước cửa một ngôi nhà, cũng đặt xác Hắc Lang còn đượm máu ở đó. Anh vuốt má Rae, trong lòng chợt cảm thấy có chút lưu luyến. Đôi mắt hoàng Ngọc đã dịu lại trong khi bờ môi khẽ mím lại:

“Nghe lời anh, nói với họ rằng: Em bị sói nuốt chửng, một người thợ săn đi ngang đã giúp em sống sót. Và hiện tại hắn đã đi rồi. Em không biết gì về Live, cũng không biết gì về anh – nhớ chưa?”

“Anh tên gì?”

“Derek. Lang đế Derek”

Rae vẫn ngơ ngác, vịn chặt lấy tay áo hắn như không nỡ xa rời, Derek chợt động lòng, cầm chiếc khăn chuàng đã chuyển đỏ trùm lên vai em:

– “Khăn đỏ che màu máu, em sẽ không phải sợ, sẽ không phải đau thương… Đừng lo lắng, anh sẽ xuất hiện vào lúc em cần anh nhất.”

Nói rồi hắn gỡ tay cô bé ra, lùi lại một bước động thân hóa lại thành một con sói trắng, chạy lao về khu rừng Bạc Tuyết phía trước. Chỉ là thính giác của loài sói rất nhạy, đâu đây vẫn vang lên một lời hứa non nớt:

“Em sẽ đến tìm anh!”

Hắn lắc nhẹ đầu tự giễu mình, cố đẩy thật mạnh cảnh vật về phía sau

“Loài người luôn rất vô cảm, trưởng thành rồi, em sẽ nhớ được bao nhiêu?”

Rae trưởng thành

Rae mỗi ngày đều nhớ, đều nhắc nhở về người đã cứu mình. Và Rae dùng chiếc khăn đỏ để nhắc nhở chính mình vậy.

14 năm trôi qua, ngày nào Rae cũng choàng chiếc khăn ấy ngóng đợi trông chờ gặp lại hắn. Đến nỗi người của thị trấn đã lãng quên đi cái tên thực sự của nàng, đơn thuần chỉ gọi nàng bằng hai chữ khăn đỏ.

Từ đó về sau không còn ai nhắc tới nguyên nhân cô bé khăn đỏ lại trở về trong bộ dạng kinh hoàng năm ấy nữa. Chỉ có cậu bé chăn cừu Simon giờ đã trở thành một chàng trai hiểu chuyện là luôn áy náy vì lời nói năm nào, khi mà cậu đã nói dối cô bé về đường đi tới nhà bà ngoại.

Từ khi Rae bắt đầu hiểu chuyện và có kí ức, cô bé liền sống trong sự bảo bọc thái quá của cha mẹ. Dì Lauren sợ sẽ một lần nữa mất đi con gái, chính vì vậy bà không cho phép Rae ra khỏi nhà.

Rae chưa từng gặp nguy hiểm, chưa từng gặp kẻ xấu, chưa từng biết lòng người hiểm ác, cũng không bao giờ rời khỏi những câu chuyện cổ tích mộng mơ do mẹ thêu dệt. Người duy nhất làm bạn với Rae là Simon – tất nhiên cậu cũng sợ Rae bị tổn thương, nên hoàn toàn giấu đi những chuyện xấu xa của thực tại tàn nhẫn.

Có nhiều lúc ngồi bên cửa sổ, mây trắng lờ đờ trên đỉnh đầu, xa xa là một mảnh rừng rậm, đôi lúc nghe được tiếng thú dữ tru lên trong đêm khuya, tiếng tru thê lương như đang gọi ai đó.Tương tư giống như một con muỗi, thi thoảng chích một cái thật sâu, sau đó để lại sự ngứa ngáy.

Rae không rõ mình phải ở trong nhà bao lâu, mẹ chỉ nói là vẫn phải ở. Mà nàng cũng không biết “vẫn” là bao lâu.Hoa nở lại tàn. Đến năm mười tám tuổi, Rae nghĩ “vẫn” có lẽ là cả đời. Nàng không muốn dần quên đi Derek…

“Rae, cậu có nghĩ lại không? Đi chuyến này rất có thể cậu sẽ chẳng thể trở về.”

Simon cất cao giọng khản đặc, Ngần ngừ đưa tay nải cho Rae. Tiết lộ đường đi tới thế giới thần tiên là tội lớn, nhưng nhớ nhung dằn vặt sau chuyến đi tử thần trước của nàng đều do cậu gây ra, cậu thực sự không nỡ giấu diếm.

 “Tớ không sợ khổ, có ơn thì phải đáp. Chỉ là … nếu tớ không quay về được, cha mẹ và em trai có chuyện gì, hi vọng cậu sẽ giúp đỡ họ.”

Rae nói, cầm lấy tay nải, trùm chiếc khăn đỏ rực lên mái tóc rồi thúc ngựa thẳng vào khu rừng sâu…

(Còn tiếp)

Cô bé quàng khăn đỏ- Tình yêu giữa người và bạch lang (2)

Một số bài viết liên quan

194 views