Pinky Palace Tác giả: Thanh Thanh Du Nhiên. Thể loại: xuyên không, điền văn, cung đấu, trạch đấu, đại thúc x loli, sư đồ luyến, nam cường nữ cường, HE. Độ dài: 314 chương + PN. Nvc: Bách Lý Thanh x Tây Lương Mạt. Vũ Lễ, 180809, 木, 22:22! Phải nói truyện bao gồm quá nhiều thể loại, sư đồ luyến, đại thúc loli, xuyên không, bách hợp, đam mỹ… như 1 nồi lẩu! Bạn béo vốn không thích thể loại nữ cường và giỏi mưu kế thế này, cảm giác đặc biệt ác độc, khá khác biệt với tính cách thật của BB. Thế nhưng, Hoạn Phi Thiên Hạ lại khá hấp dẫn BB, đọc tính kế, đọc trả thù, không ngờ BB lại sảng khoái cùng cực luôn. Nhất là khi cái chế độ trọng nam khinh nữ, vinh con cả, bỏ mặc con thứ liên tục được đề cao. Cái xã hội mà người người tính kế, nhà nhà tính kế, tính kế luôn cả người thân, nó càng làm cho 2 nhân vật chính nổi bật nên. Trước khi ác hoá, họ cũng từng rất đáng thương, ai ép họ ác hoá? Không phải những kẻ kia không đáng thương. Nhưng biết làm sao được, BB khi đọc 1 câu chuyện, chỉ cần có thể khiến BB bỏ ra tình cảm, thì hẳn là nam chính luôn ở vị trí số 1, thêm cái BB luôn có tính bao che khuyết điểm cực kỳ, cực kỳ nghiêm trọng. Thiết nghĩ phiên ngoại là không cần thiết, vì đó là đoạn gia đình đoàn tụ, vợ chồng đăng cơ, phần đó BB có thể đoán được. Nên BB đã drop ở PN3. Thực ra là vì đọc được review của 1 bạn, nên BB biết trước kết cục của các nv khác đó 🙂 Các nvp, BB sẽ không nói quá nhiều, chỉ muốn nói về 1 số nhận định khác về mấy anh nam phụ thôi.
Tây Lương Mạt là kiểu bạn đắc tội 1, cô ấy trả lại bạn 10. Bạn đến bước này là do dòng đời xô đẩy, nhưng chính vì thế bạn mới gặp được A Cửu, rồi trở thành điểm đỏ duy nhất trong cuộc đời hắn. Bạn là người yêu ghét rõ ràng, rành mạch. Bạn ghen cả với mẹ đẻ của mình, nhưng cũng vì yêu mà sẵn sàng tính toán cả người mình yêu, chỉ để được ngang hàng hắn, để hắn chú ý tới mình hơn, để hắn coi nàng là duy nhất, để có thể sưởi ấm, xoá tan sự cô độc, lạnh lẽo mà hắn phải gánh chịu. Bách Lý Thanh. Phải nói là best nam chính đối với BB. Hắn thích màu tím, thích trang điểm, thích cắn hạt dưa, thích ngồi ghế đệm người, thích lột da người làm quạt, làm trống, thích đứng trên cao ngắm nhìn sự ti bỉ, sợ hãi của người khác. Hắn biến thái, bởi hắn trải qua tất cả thống khổ trong cuộc đời, Bách Lý Lạc có thể quên, nhưng hắn thì không, đó là điều thông khổ nhất. May mà hắn gặp được nha đầu của hắn. Tây Lương Mạt: “A Cửu, ngươi đang xấu hổ đấy à?” Bách Lý Thanh: “Bản tọa không xấu hổ!” Tây Lương Mạt: “Ngươi xấu hổ, thế nên mới không dám nhìn ta…” Cuối cùng Bách Lý Thanh đứng bật dậy, nghiến răng nghiến lợi nói với Tây Lương Mạt: “Nha đầu thối, sau này đừng có xếp những từ ngu xuẩn nực cười này lên đầu bản tọa!” Tây Lương Mạt: “A Cửu, ngươi đánh trống lảng hơi kém đấy, có điều nếu ngươi cảm thấy ngượng ngùng thì chúng ta lại đổi chủ đề cũng được.” Bách Lý Thanh: “Ta không ngượng ngùng.” Tây Lương Mạt: “Được rồi, ngươi nói không thì là không, ta là mối tình đầu của ngươi à?” Bách Lý Thanh: “Mối tình đầu là cái gì? Son à?” Tây Lương Mạt: “Chính là, ta là nữ nhân đầu tiên mà ngươi yêu, thầm mến thì không tính!” Bách Lý Thanh: “…” “A Lạc, ngươi sống trong thế giới của ngươi đã nhiều năm, ta ở nhân gian này cũng có chút mệt mỏi, ngươi cũng biết đấy, thế gian này quá lạnh.” “Xem ra nha đầu ngươi biết sai rồi, có điều cũng phải trách vi sư, thời gian qua quá bận, để nha đầu ngươi một mình trông khuê phòng, cô đơn khó nhịn đấy nhỉ.” Bách Lý Thanh hừ lạnh một tiếng, sau đó không biết lấy từ đâu ra một cái gương thủy tinh Tây Dương cực kỳ tinh xảo sang quý, soi mặt mình: “Nếu không có đứa khiến người ta đau đầu như ngươi, có khi vi sư còn đẹp hơn thế này ấy chứ.”
Tên gốc: Đích nữ độc thê Tây Lương Mạt là con gái đầu của Tĩnh quốc công và nữ tướng quân danh chấn thiên hạ, lại sống cực khổ không bằng người làm, thậm chí còn tranh ăn với chó để đủ no. Để tồn tại, nàng phải cầu cạnh huynh trưởng, ai ngờ cuối cùng thiếu chút nữa đã bị tên khốn nạn độc ác kia cưỡng hiếp, lại còn liên lụy làm nha đầu và ma ma duy nhất che chở cho mình phải chết oan uổng, cuối cùng chính mình lại suýt gãy chân. Đến cùng nàng cũng không tiếp tục nhẫn nhục nữa, để cho đứa em gái thứ nữ hèn hạ kia cùng với bà mẹ kế tàn nhẫn biết cái gì mới gọi là chân chính hèn hạ và tàn nhẫn của hạ nhân. Từng bước từng bước, đánh gãy chân của Huyện chủ Nhị muội âm hiểm, bức tử Nhị nương giả nhân giả nghĩa, bán đứng người cha lãnh khốc của mình, hủy hoại dung nhan của Tam muội độc ác, đoạt lấy phu quân của nàng ta, nàng bước từng bước một giẫm lên xương cốt của bọn họ mà tiến lên. Có điều, mối hôn nhân nàng đoạt được cho bản thân mình, thật sự là một hôn sự khiến người người hâm mộ sao? Tại sao nàng lại ngửi thấy một thứ mùi âm mưu bẩn thỉu hôi thối? Cùng lắm thì, nàng vứt bỏ nhà chồng, ly hôn tái giá. Chẳng qua là tại sao khi tin kén rể truyền ra, ngay đến cả tên đại thần tội ác chồng chất, tanh máu tàn khốc, Thái giám Vương gia Cửu Thiên Tuế của bản triều cũng dây vào, bức cưới nàng? Mặc dù ngươi có dung mạo tựa thiên tiên, quyền thế ngập trời, nhưng cũng vẫn là — thái giám! Ta là phụ nữ, cũng có nhu cầu sinh lý chứ ~! Hơn nữa, cô nương ta vẫn còn là xử nữ, không thể chút mùi vị cũng chưa được nếm đã phải theo ngươi cả đời như vậy được. Hoàng phi cũng được, bách quan cũng được, bọn họ đều muốn thấy nàng thành trò cười, ép nàng thành Hoạn thê, vậy nàng sẽ trở thành Yêu phu nhân đầu tiên trong sử sách, giúp đỡ Thiên Tuế gia hoạn quan nhà nàng làm xằng làm bậy, hoành hành triều dã, nàng đã không sống tốt được, vậy thì hãy để cho đám bách quan cung phi kia cũng khổ sở theo đi thôi. Bắt Hoàng hậu kính trà, quý phi đổ bô, nuôi mấy gã trai bao có sở “trường” riêng, thỏa mãn tâm lý cùng với nhu cầu sinh lý của bản thân. Cuộc sống cứ thế mà phơi phới khởi sắc. Có điều là vị phu quân Hoạn quan đó — Cửu Thiên Tuế, chẳng lẽ là ăn não trẻ con, hay là ăn thai nhi sống, vậy mà lại hùng phong trở lại… Hoặc là hắn căn bản là… thái giám giả? Cửu Thiên Tuế cong lan hoa chỉ quét sơn móng tay: “Phu nhân, nghe nói nàng bắt Quý phi nương nương lột sạch… chạy rông ở trong cung?” Tây Lương Mạt thở dài: “Chẳng lẽ phu quân có hứng thú, đã làm hoạn quan, cho dù có ngàn vạn người hò hét chạy qua trước mặt ngươi thì phu quân cũng đâu có ngóc lên được ~” Cửu Thiên Tuế vẽ mi xong lại nói: “Phu nhân, nghe nói hôm qua Thái tử trèo lên giường nàng?” Tây Lương Mạt che miệng cười khẽ: “Ai da, người ta cũng có nhu cầu chứ, đầu óc của Thái tử không tốt, nhưng mà dáng người thì khá là đẹp.” Cửu Thiên Tuế cầm gương soi: “Vậy mấy ngày hôm trước, chồng trước của nàng —- Đức Vương gia, nửa đêm chạy ra từ phòng nàng thì sao?” Tây Lương Mạt khinh thường: “Công phu của gã đó quá kém, còn chưa gột hết mùi hồ ly trên người, bản phu nhân đây còn khinh thường.” Cửu Thiên Tuế khẽ mỉm cười: “Vậy phu nhân cảm thấy bản đốc công thế nào, có đẹp hay không, có tốt hơn, cũng sạch sẽ hơn Thái tử và Vương gia không?” Tây Lương Mạt ngẩng mặt, khẽ thở dài: “Phu quân quả đúng là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, hiềm nỗi chàng lớn tuổi quá, lại là thái giám, bản phu nhân dù có muốn hưởng dụng mỹ nhân cũng không hưởng dụng nổi!” Cửu Thiên Tuế mỉm cười bổ nhào qua: “Bản đốc công còn nhiều cách để phục vụ phu nhân mà, phu nhân không thử, làm sao mà biết được?” Chen ngang chen ngang, mỗ Du lâu lắm rồi không viết văn cổ ~ hoan nghênh quang lâm, nhớ lưu lại! Nữ chính vô sỉ máu lạnh, chỉ có đi ngược người khác, thỉnh thoảng bị tình nhân vô sỉ hèn hạ như mình quật ngã, nhưng nàng cũng quật ngã tình nhân không chút lưu tình… Nàng là Vương phi tái giá trợ Trụ vi ngược, giết hại trung lương dưới ngòi bút của sử quan. Nàng từng là Vương phi, lại bị ép tái giá với Hoạn quan mà tâm lý vặn vẹo, giúp đỡ đại hoạn quan phu quân khống chế thiên tử ra lệnh bách quan — Cửu Thiên Tuế, giết hại bách quan, thậm chí mê hoặc hậu cung, sát hại Thái tử, nắm giữ triều chính. Lại có ai ngờ… Sủng văn nha ~~ tuyệt đối là sủng văn kiểu mới ~~ nam nữ chủ không máu chó không hiểu lầm, chỉ có cấu kết nhau làm chuyện xấu, nam cường nữ cường, đôi bên vì đẩy ngã và phản pháo mà phấn đấu cả đời. |